TUỲ DUYÊN
Làm người, ai mà chẳng muốn sống hạnh phúc, nhưng… biết tìm nơi đâu? Chẳng một ai dám khẳng định rằng mình đã tỏ tường con đường tới hạnh phúc. Song một điều ai cũng hiểu đó là, muốn được bình an thì phải biết tùy duyên đối đãi với đời.
“Vạn sự tuỳ duyên” là câu cửa miệng của rất nhiều người. Nhưng đã mấy ai làm nổi điều ấy? Tùy duyên là chuyện không đơn giản vì con người ngày nay luôn ham mê truy cầu, thích ngược xuôi tranh đấu.
Những người có thể mang tâm tùy duyên mà đối đãi với sự đời lại chính là những người có thể sống bình an nhất. Khi buông bỏ được những tâm phàm, biết sống thuận theo Đạo Trời, thiên lý, chính là lúc người ta tìm được sự thanh thản lớn nhất và hạnh phúc đích thực của đời người.
Làm người lấy sự chân thành mà đối đãi với nhau; hành xử lấy thiện lương làm gốc; cứ tùy duyên mà sống giữa đời. Người đối với ta tốt, ta cảm ân và đền đáp. Người đối đãi với ta chẳng tốt, ta cũng hãy mỉm cười bỏ qua.
Thuận theo nhân duyên và Đạo Trời, một lòng hướng thiện, đãi người bằng tấm chân tình, bạn sẽ nhận ra cuộc sống này tràn đầy ý nghĩa, tỏa sáng như ánh mai chiếu rọi trên những bông tuyết trong trẻo giữa trời đông.
Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn. Tình cảm trong đời, có thể sâu, cũng có thể cạn. Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.
Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết hoa chân múa tay. Nhưng bạn chẳng nên quá bận lòng, hãy sống tốt cuộc đời của mình, làm tốt những việc của mình. Còn lại tất cả cứ thuận theo Đạo Trời mà tùy duyên đối đãi.
Có một số việc, vừa chỉ phân trần trắng đen đã thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
Có những chuyện thoạt nhìn thì rất lớn, rất hệ trọng nhưng qua một thời gian ngoảnh lại thấy chỉ như mây khói bay. Có những nỗi đau tưởng như long trời lở đất nhưng thời gian qua đi tất cả đều tan thành dĩ vãng. Vậy tùy duyên mà sống, đừng để phải thương đau.
Trong lúc tuyệt vọng nhất hãy nhớ rằng bạn vẫn còn có một sinh mệnh, bạn vẫn còn có một ngày mai. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng ổn, nếu còn chưa ổn thì chưa phải tận cùng. Cuối đường hầm tối như mực, bạn hãy tin vẫn còn ánh sáng le lói ở đầu kia.
Trên đời thực ra có một số việc không cần để tâm, có để tâm cũng chẳng thể làm gì được. Thế thì hãy buông xả, tùy duyên.
Làm người mê đừng mê quá sâu, mê quá sâu sẽ khó thức tỉnh. Lời đừng nói quá tận, nói tận rồi thì thương tổn nhau. Việc đừng quá tuyệt tình, tuyệt tình rồi khó có đường lui. Tình đừng đắm quá sâu, đắm chìm sâu càng khó thoát được. Lợi đừng coi quá nặng, đặt nặng rồi càng không sáng suốt.
VẠN SỰ TUỲ DUYÊN LÀ CẢNH GIỚI CAO NHẤT CỦA NHÂN SINH.
Trong cuộc sống, kỳ thực có rất nhiều người và việc mà chúng ta cho dù có muốn chạy thoát cũng không chạy thoát khỏi, không muốn nghĩ cũng vẫn phải nghĩ. Những điều này được gọi là “duyên”, thứ mà con người sờ không thấy, cầu không được, chỉ có thể lựa chọn thuận theo là tốt nhất.
MỌI SỰ TRÊN ĐỜI ĐỀU CÓ DUYÊN
Duyên trong thế nhân có rất nhiều loại. Trong biển người mênh mông ấy, có thể gặp gỡ quen biết và hiểu nhau thì cố nhiên là một loại duyên khiến người ta phải quý trọng.
Nhưng trong cuộc sống, càng nhiều duyên chính là gặp những người thoáng qua trên đường, cùng người qua đường tránh mưa dưới mái hiên hay cùng đứng dưới trạm xe buýt chờ xe… Tất cả những người đó đều là có duyên với chúng ta. Cho dù là trong đại dương mênh mông, hai con cá bơi lội rồi vô tình gặp nhau, cũng là đều bởi vì trong sinh mệnh của chúng có duyên với nhau. Cho nên, khi chúng ta nắm trong tay thứ gì thì nên quý trọng, một khi mất đi cũng đừng quá tiếc nuối, sầu bi.
NHÂN SINH NÊN TUỲ DUYÊN, THUẬN THEO DUYÊN
Duyên không thể dùng cưỡng cầu mà được, cũng không phải cứ tìm kiếm là sẽ “bắt được” duyên. Chúng ta thường nghe thấy câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Người khác quốc gia, cách hàng ngàn cây số, người xa lạ chỉ cần nhìn thấy nhau, nở một nụ cười thì đã là có duyên.
Trong hành trình của cuộc đời, chúng ta gặp rất nhiều người khác nhau rồi cuối cùng họ trở thành “khách qua đường”, cũng có người trở thành người quen biết, bạn thân, thậm chí là người bạn đời. Đời người có quá nhiều điều không thể biết, chỉ một ý niệm trong đầu, một lần quyết định sẽ có thể nắm được hoặc bỏ qua một lần “duyên”.
Khi chúng ta tiếp nhận một ai, một điều gì đều là vì duyên, mà bỏ qua cũng là vì duyên. Hết thảy đều là do duyên đã định trước, trong sinh mệnh là như vậy và trong cuộc sống cũng là như thế.
DUYÊN PHẬN CỦA CON NGƯỜI LÀ MỘT LOẠI QUAN HỆ NHÂN QUẢ
Nhà Phật cho rằng, duyên phận của đời người, bất luận là ác duyên, thiện duyên, tình duyên, quan duyên… đều là kết quả của hồi báo trải qua nhiều đời nhiều kiếp mà đến. Tri âm tri kỷ là một loại duyên, trong biển người, có thể gặp nhau là “khởi duyên”, quen nhau là “tục duyên”, thân nhau là “định duyên”.
Xưa kia, Chung Tử Kỳ và Du Bá Nha không cần bất luận lời giới thiệu hay bày tỏ nào, chỉ một khúc “Cao sơn lưu thủy” làm rung động tâm linh mà trở thành đôi bạn tri kỷ. Đây là sự va chạm của tâm linh và tâm linh, là sự gặp gỡ của tri âm và tri âm, là duyên phận tự nhiên, “không ham muốn, không truy cầu”.
KHI LÒNG NGƯỜI HƯỚNG THIỆN MỚI CÓ THỂ KẾT ĐƯỢC THIỆN DUYÊN
Khi ở cùng người khác cho dù chỉ là trong một khoảng thời gian bằng “cái chớp mắt” cũng phải đem tấm lòng lương thiện truyền cho đối phương. Đây chính là cách quý trọng duyên tốt nhất. Bởi vì, trong cuộc đời, thuận theo duyên mà không quên khuyến thiện chính là có thể đặt một nền tảng tốt đẹp cho tương lai.
Người tu luyện thời xưa vì để kết được nhiều thiện duyên mà có thể dùng một đôi giày rơm, một cây gậy và một chiếc bát để đi vân du khắp nơi. Khi đói bụng thì hướng đến người qua đường xin miếng cơm, khi mệt mỏi thì xin ở nhờ một đêm. Họ gọi đó là “hóa duyên”. Mặc dù cuộc sống như vậy có chút nghèo khó nhưng họ lại rất thảnh thơi. Mỗi ngày đều có thể ngâm nga thưởng thức những cảnh đẹp khác nhau, không lo lắng không u sầu, bốn biển là nhà. Mỗi bước chân đều là nhàn nhã kèm theo tâm “vô dục vô cầu”.
TUỲ DUYÊN LÀ MỘT LOẠI TRÍ TUỆ
Tùy duyên đương nhiên không phải là phó mặc hết thảy sự việc và con người ở cõi hồng trần, lại càng không phải là buông xuôi, chỉ theo đuổi sự vui chơi, giải trí mà chính là bồi dưỡng cho bản thân một tâm thái bình tĩnh, xem nhạt mọi chuyện, xem nhẹ được và mất, danh và lợi trong cuộc đời.
Mọi sự tùy duyên, duy trì được một tâm thái bình thản chính là cảnh giới cao nhất của đời người. Chỉ cần thuận theo duyên thì cho dù là bầu trời trong xanh hay u ám, đường đời gập ghềnh hay bằng phẳng, trong lòng vẫn sẽ bình thản và thản đãng. Trong thời gian có hạn của cuộc đời, biết tùy duyên, quý trọng duyên thì càng sống được rộng rãi và giải thoát.
Đối mặt với duyên phận, đừng tìm kiếm và cũng đừng phiền não. Lúc duyên đến thì hãy trân trọng, quý tiếc duyên, lúc duyên đi thì nên thuận theo duyên. Hết thảy đều sống thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.